|
| [shotfic] Sơn tinh_Thủy tinh | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
cat_angel_cute Member
Tổng số bài gửi : 28 Join date : 27/12/2009 Age : 28 Đến từ : DBSJ's HEAVEN
| Tiêu đề: [shotfic] Sơn tinh_Thủy tinh Wed Feb 17, 2010 9:22 pm | |
| Sơn Tinh _ Thuỷ Tinh Title : Sơn tinh-Thuỷ tinh Author : Tukato takato Pairings : Yunjae, Yoosu Category : fun fun fun Rating : Mẫu giáo Fic đã được sự đồng ý của tác giả Chap 1: Đêm diệu kỳNgày xửa ngày xưa, ở nước Đại Ngu, đời vua Kim thứ 18, hiệu Kim Junsu, đất nước thanh bình, cỏ cây hoa lá đua nhau nở quanh năm, chim chóc véo von chành choẹ nhau suốt ngày, mùa màng nườm nượp tự kéo nhau về nhà, người dân yên ấm no đủ. Những tưởng như thế đã là hạnh fúc cho bậc quân vương. Thế nhưng, nhà vua xinh đẹp, í lộn, bậc minh quân đẹp zai của chúng ta vẫn luôn có một nỗi fiền não, đó là đến ngần này tuổi rồi mà vẫn chưa có một mống con nào để vui vầy. Nhà vua buồn lắm, ngày ngày ngồi ngắm sao trên giời mà cầu nguyện, ai mách cho nước gì để có con cũng làm, duy chỉ có một cách ai-cũng-bít-là-cách-gì-đấy thì nhà vua vẫn nhất nhất không muốn làm theo… Đêm nay cũng vậy, trăng cao vời vợi mà hờ hững với lòng người, gió hát nhẹ nhàng mà không đuổi sạch nỗi âu lo, nhà vua lại nhìn trăng nhìn sao mà ngẫm : “ Đất nước thanh bình, người người no ấm, đế vương nhân từ… vậy cớ sao vẫn chưa có nổi một đứa con? Đất trời rộng lớn, trăng xa khôn cùng, sao giăng khắp lối… xin hãy nói cho ta biết, làm thế nào để có con?...” Nhà vua tự hỏi rồi tự tự trả lời bằng một tiếng thở dài ngao ngán, đoạn cúi xuống tự lẩm bẩm tiếp: “… làm thế nào để có con mà không cần dính dáng tới fụ nữ như giang hồ vẫn đồn thổi đây…” (chẹp chẹp). Không gian trở nên yên ắng, mấy chú dế lúc đầu còn kêu đầy ai oán fụ hoạ cho lời than vãn của nhà vua, sau nghe thấy thế cũng lủi thủi chui vào tổ, hú hí với ý zai nhân, í quên, zai dế của mình, bỏ mặc lại con người đáng thương với dấu hỏi to đùng ấy… Sương bắt đầu giăng, gió bắt đầu lạnh, thất vọng, nhà vua dợm bước quay lưng thì bỗng trên trời, một vệt sáng quét ngang tựa như miếng kem bơ fết lên màn đêm Chocolate huyền bí. Vệt sáng đó cứ kéo dài, kéo dài mãi… rồi dừng lại, rơi tùm xuống góc vườn thượng uyển, những đốm lân tinh toé ra… Tò mò, nhà vua quên cả lạnh, lập cập chạy đến. Rồi người ngạc nhiên vô cùng khi thấy tại nơi đó có một vết chân người rất to, in sâu xuống nền đất ẩm. Thích thú, người ướm chân mình lên đó. Một cảm xúc lạ lẫm bỗng trào dâng, nao nao, khó chịu, bóng đen bao trùm mắt người… .................. Mặt trời le lói ngoài khung cửa, ánh nắng trườn mình khắp mọi nơi, lũ chim tiếp tục bài ca đấu khẩu, nhà vua từ từ mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh là tất cả các thần y trong đại điện cùng với toàn thể quan văn quan võ trong triều. Ngạc nhiên, người khẽ ngồi dậy và hỏi : “ Có chuyện gì vậy các khanh?”. Tất cả quỳ mọp xuống rồi đồng loạt hô vang: “ Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thọ tựa…”. “ Rồi, rồi… miễn lễ, miễn lễ… có chuyện gì thế, nói ta nghe xem nào?”. Tất cả lục cục đứng dậy, quan tể tướng kính cẩn : “ Dạ, khải bẩm Hoàng thượng, cách đây một tuần, trăng cao vời vợi, gió mát khôn cùng, muôn hoa đua thắm…”. “Nhà ngươi thích thành mắm hả? Nói nhanh lên…” . Đổ mồ hôi, quan tể tướng tâu tiếp : “Dạ, khải bẩm, Hoàng thượng đã ngất ngoài vườn thượng uyển cách đây một tuần ạ…”. “ Hả, tại sao lại thế? Ta thấy trong người có sao đâu, vẫn khoẻ mà, oẹ… oẹ… oẹ…”. Một rừng người run lên bần bật, không ai bảo ai đều quỳ mọp xuống mà rằng : “ Hoàng Thượng vạn tuế vạn …”. “ Miễn … oẹ… miễn lễ… oẹ… oẹ… ta bị sao thế này…ọc… oc… ọc….”. Hàng chục con mắt nhìn nhau, đùn đẩy, đùn đẩy… Không ai dám nói năng câu nào. Nhân lúc nhà vua bận nôn oẹ không để ý, tể tướng cúi xuống thầm thì với quan nhất fẩm. Xì xầm… xì xầm… sáng kiến được đưa ra khắp. Lại xì xầm… xì xầm… búa… dao … kéo… chơi bẩn… chơi lại… ba bận…búa… kéo… Cho đến khi nhà vua lướt bộ mặt xanh rớt nhưng vẫn đầy vẻ uy nghiêm với chữ “ có nói không thì bảo?” to đùng trên trán lên thì mới có một vị quan xem chừng chỉ mới làm tới chức cửu fẩm mếu máo cụng đầu bôm bốp xuống nền đất mà rằng : “ Chúc mừng Hoàng thượng đã có tin vui…”. Rồi tất cả như bị mắc chứng Histeria, cũng cụng đầu bôm bốp, run bần bật mà hét tướng lên: “Chúc mừng Hoàng thượng đã có tin vui…” …………… Sáu tháng trôi qua, nhà vua dường như vẫn không tài nào tin được mọi chuyện đã xảy ra với mình. Quá nhanh, quá bất ngờ, quá đột ngột, quá lạ lùng… Lời thần y hôm nào vẫn còn văng vẳng bên tai : “Muôn tâu, Hoàng thượng đang mang trong người dòng máu của trời ạ… Dạ, người đã mang thai ạ…”. Khẽ xoa xoa cái bụng đang dần tròn lên của mình, nhà vua mỉm cười dịu dàng mà nhớ đến đêm thần tiên hôm ấy: “ Cuối cùng thì trời đã nghe thấy lời cầu nguyện of ta. Con yêu, lớn lên con sẽ xinh đẹp hơn ta, con sẽ có da trắng như bơ, môi đỏ như cherry, tóc đen như chocolate,…” (chẹp chẹp chẹp, đến đây thấy tể tướng cũng nhỏ nước dãi vì thèm). Đủ 9 tháng 10 ngày, nhà vua sinh hạ ra một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp, đặt tên là Kim Jaejoong. Fải nói nàng là bậc quốc sắc thiên hương, khiến cho “ Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”. Vẻ đẹp của nàng khuấy động cả trời xanh, làm nôn nao lòng người. Khi nàng khóc, trời mây vần vũ. Khi nàng cười, nắng sáng không gian. Khi nàng hát, chim thôi tiếng hót. Và cả khi nàng không làm gì cả, cũng khiến cả thế giới fải chao đảo theo nhịp thở của nàng. Công chúa lớn nhanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không no, áo mặc mấy cũng bục chỉ, chẳng mấy chốc cũng đến tuổi cập kê. Nhà vua yêu con vô cùng, quyết tìm cho nàng một người chồng thật xứng đáng. Nghe tin, trai tráng từ khắp nơi gửi mail, thư tay với những bản profile vô cùng ấn tượng đến nước Đại Ngu. Sau 9999 lần sơ tuyển, nhà vua cũng chọn ra được 2 ông hoàng ưng ý: Một người là vua miền non cao, quanh năm mây fủ, khí hậu ôn đới, hoa đua sắc thắm, lâm sản dạt dào, tên là Jung Yunho. Một người là vua miền biển cả, quanh năm nắng cháy, khí hậu hài hoà, nước trời lồng lộng, hải sản bạt ngàn, tên là Park Yoochun. Cả hai đều ngang sức ngang tài, về cả danh lẫn bạc, nhà vua không biết chọn ai, đành hẹn một ngày đẹp trời hai người đến tỉ thí, nếu thắng sẽ được mang công chúa về làm vợ. | |
| | | cat_angel_cute Member
Tổng số bài gửi : 28 Join date : 27/12/2009 Age : 28 Đến từ : DBSJ's HEAVEN
| Tiêu đề: RE: [shotfic] Sơn tinh_Thủy tinh Thu Feb 18, 2010 9:40 pm | |
| Chap 2: Cuộc tỷ thí.
Cuối cùng, ngày tỷ thí cũng đến. Cả đất nước Đại Ngu mở hội tưng bừng, người người nô nức tiến về kinh thành xem cuộc hội ngộ có 1-0-2 này. Hàng quán mọc lên như nấm, các sòng bạc được dẹp hết, thay vào đó là các cửa cá độ cho 2 ông hoàng miền non nước ( điêù này có khiến cho vua Junsu hơi fiền lòng một tí vì chẳng còn ai hứng thú cá độ với nhà vua về mấy trận bóng đá trong Olympic Bejing nữa, chẹp, thui, tất cả vì con em chúng ta).
Chính điện trang hoàng lộng lẫy, bá quan văn võ hồ hởi hai bên, kẻ xôn xao đặt cửa 1 ăn 7 cho Yunho, kẻ xì xầm 1 ăn 10 cho Yoochun, đâu đó vang lên tiếng chửi thề quá khích. Các fanclub, anti-fan mọc lên như nấm. Băng rôn, khẩu hiệu giăng đầy lối đi. Trên cao, qua bức rèm nhung, nhà vua và công chúa gật đầu hài lòng.
Trời cao xanh lồng lộng bỗng bùm bùm… bụp bụp… chiu chiu… chíu chíu… Tiếng crazy fan hò hét rung trời, sân rồng xuất hiện 2 bóng người, bá khí toả ra khác thường. Quả đúng là những bậc kỳ tài, xứng đáng vượt qua không biết bao nhiêu đối thủ để đến được vòng chung kết hôm nay.
Ông hoàng miền non cao, thân hình vững chắc như rừng xà nu, mái tóc ngạo nghễ như rừng cây lá kim, đôi mắt kiêu hãnh như 1 con mãnh thú và nụ cười toả sáng như ánh mặt trời trên đỉnh núi.
Ông hoàng miền biển cả, thân hình bao la như mặt đại dương, mái tóc lãng tử như sóng xô bờ đá, đôi mắt đa tình huyền bí của biển sâu thăm thẳm và nụ cười đằm thắm của cảnh biển hoàng hôn.
Lòng người ót lại, cơn đau bao tử trào dâng trước vẻ đẹp của 2 vị hào kiệt. Trên ngai, tấm màn nhung khẽ lay động, có 2 trái tim đang thổn thức. Dưới chân, nước dãi chảy dầm dề.
Tiếng hô bắt đầu vừa dứt, 2 vị hào kiệt trổ ngay tài fép của mình.
Yunho đưa mắt sang bên trái, cả rừng người lao đao như gió bão đổ về. Yoochun liếc mắt sang bên fải, nước mắt dầm dề như cơn đại hồng thuỷ.
Yunho quay người ra fía trước, máu xịt văng tứ tung. Yoochun quay người về fía sau, cả vùng trời tanh lòm sắc đỏ.
Không ai chịu thua kém ai (chậc, chỉ khổ thiên hạ ), cả 2 cùng nhoẻn miệng cười, một bên nắng rừng buổi sớm, một bên hoàng hôn chiều tà, 4 fương 8 hướng tất cả chao đảo, những kẻ lỳ lợm có trái tim sắt đá giờ cũng mềm nhũn ra, từ từ gục xuống. Tiếng xe cứu thương lúc nãy inh ỏi bao nhiêu giờ cũng tắt lịm bởi các thần y đang mải … ngất.
Dãi chảy lênh láng thành sông, máu chảy lênh láng thành dòng. Kẻ yểu mệnh trái tim ngừng hét, kẻ may mắn hơn chơi nhịp Cheyner-stock nhưng tương lai đều cùng chung số fận.
Trước tình thế nguy cấp đó, cố giữ vẻ oai nghiêm của bậc đế vương, vua Junsu fải ra lệnh cho cả 2 ngừng lại. Vốn nóng tính, lại đang cơn hứng chí khoe tài, không giữ nổi bình tĩnh, Yoochun bức tức xông lên đại điện, nơi vua Junsu đang ngồi để cho cái kẻ dám làm mất hứng của chàng một trận.
Thật nguy hiểm, biển cả khi nổi giận thì không gì ngăn cản được nó, quan lính thì đã ngất hết không còn ai hộ giá nhà vua. Tấm màn nhung bị nước cuốn trôi, Yoochun hừng hực hừng hực xông lên rồi … bỗng khí thế như thuỷ triều buổi tối, chàng ngồi thu lu thu lu dưới chân rồng, ánh mắt ngờ nghệch ngước lên, mỉm cười ngu ngơ một mình, thỉnh thoảng đưa tay lên chùi nước dãi trong vô thức, lẩm bẩm những câu vô nghĩa “ cá heo, cá heo. oh, my love!”.
Yunho ko hiểu sự tình đang xảy ra, cũng lon ton chạy lên, định bụng chọc cho Yoochun ức ộc máu mà đầu hàng. Nhưng bỗng vang lên tiếng cười khanh khách. Ngước lên, ôi, sao của núi, hoa của rừng, nàng là ai, hỡi tình yêu của ta… Nhanh chóng, Yunho rơi vào tình trạng giống Yoochun.
Trước ánh nhìn đắm đuối của con dê rừng, nhầm, con sơn dương, công chúa thôi cười, thích thú với vẻ bạo dạn đó, nũng nịu, nàng trề môi xì 1 cái rõ to rồi lả lướt đi vào. Nhà vua cũng chợt tỉnh, khép lại nụ cười cá heo của mình mà fán :
“ Cả hai ngươi tài sắc vẹn toàn, oai hùng dũng mãnh, không ai thua kém ai,thật là khó nghĩ…”.
Dừng lại ngắm 1 kẻ ngu ngơ bên dưới, nhà vua tiếp:
“ Vùng đất fía Nam, 20 năm nay bỗng âm khí dâng lên đầy trời, cỏ cây muông thú không sao sống nổi, con người không dám bén mảng tới. Nghe giang hồ đồn đại do có 1 con yêu ma đến cư ngụ nơi này, chưa ai từng thấy mặt bởi chỉ cần nghe tiếng hét của nó thôi thì dù đứng cách xa cả trăm dặm cũng ộc máu tai mà chết. Trong tay con yêu ma đó đang giữ voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ 1 đôi. Bây giờ 2 ngươi, nếu ai mang về trước thì…”
Nhà vua chưa nói hết câu, Yoochun đã cưỡi sóng băng biển făm făm tiến đi, lòng hồ hởi, lẩm bẩm trong đầu “… thì ta sẽ lấy người đó làm chồng. Junsu, hãy đợi ta, ta sẽ mang báu vật về cho em…”. Điềm tĩnh hơn, Yunho tắt máy ghi âm khi nhà vua vừa dứt lời,cúi chào Junsu, gửi nụ hôn gió cho Jaejoong, chàng nhanh chóng cưỡi gió băng rừng đuổi kịp Yoochun.
Ở lại có 2 bóng người đang nhìn theo thổn thức… | |
| | | cat_angel_cute Member
Tổng số bài gửi : 28 Join date : 27/12/2009 Age : 28 Đến từ : DBSJ's HEAVEN
| Tiêu đề: Re: [shotfic] Sơn tinh_Thủy tinh Fri Feb 19, 2010 2:24 pm | |
| Chap 3: Quyết đấu.
Tại vùng đất Nam, không khí trở nên khác hẳn, ngột ngạt và khó thở. Tất cả toát lên một màu xám xịt ảm đạm. Đất đai vẫn màu mỡ nhưng tuyệt nhiên không 1 bóng cây ngọn cỏ nào sinh sống. Yunho lắc đầu ngán ngẩm, sao giống vùng có lâm tặc đi qua? Sông suối vẫn trong xanh, biển vẫn rì rào nhưng tuyệt nhiên không có 1 bóng hình tôm cá. Yoochun ngao ngán, sao giống vùng có hải tặc đi tới?
Vượt bao ngày đường cách trở, cuối cùng 2 người cũng đến đc nơi cư trú của yêu ma. Đó là một cái hang sâu thăm thẳm. một bên là núi đá cao sừng sững, một bên là sóng biển ào ầm, thật đúng là nơi ở lý tưởng cho loài yêu ma quỷ quái.
Yunho ngẩng mặt lên trời mà hét, hàng trăm mãnh thú rầm rầm chạy đến. Yoochun cúi mặt xuống biển mà gào, hàng vạn thuỷ quái ào uồm bơi lại. Theo điều khiển của 2 vị vua, tất cả lũ lượt xông vào hang với khí thế cảu bọn ác thú đói mồi.
Ở ngoài, Yunho tay trái đưa lên, bao nhiêu đất đá bay đến lấp kín miệng hang tạo thành nấm mồ chôn ma quái; Yoochun tay fải đưa lên, sóng ấp quanh vùng, nhe nanh nhe vuốt chờ đợi con mồi rơi vào đáy biển sâu thăm thẳm.
Xong xuôi, 2 vị vua đập tay nhau, nhếch mép cười mà chờ đợi.
Một ngày, 2 ngày… rồi 1 tuần trôi qua không thấy có động tĩnh gì. Đang chán nản, định đích thân đến xem xét thì sớm ngày thứ 8, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, đất đá văng ra tung toé, sóng bật ra khắp nơi. Do mang trong người dòng máu of thần, nên cả Yunho và Yoochun đều không bị ảnh hưởng nhiều bởi tiếng hét ấy, lấy hết can đảm, cả 2 cùng tiến bước. Giật mình, giữa đống đổ nát hỗn độn đó là một thằng nhóc dài lêu khêu, gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt ngây thơ lấm lem lệ và cái miệng xinh xinh đang ngoạc ra hết cỡ mà gào. Cả 2 đồng thanh :
“ làm sao em khóc?’.
Thằng bé thôi gào, ngước đôi mắt to tròn lên mà nhìn, thỏ thẻ trong tiếng nấc :
” Hức… hức… em đói… hức… hức…”.
Thật thương tâm quá!
“ Mẹ em đâu? Sao em lại ở đây?”.
Thằng bé lắc đầu, tiếng thét lại thảm thiết hơn. Không thể chịu đựng thêm đc nữa, cả Yunho và Yoochun cùng fẩy tay, bao nhiêu đồ cao lương mỹ vị hiện ra. Mắt thằng bé sáng lên,chạy tới và ăn như vũ bão. Nhìn thằng bé ăn khiến cho lòng người thắt lại, chắc là bị bỏ đói lâu ngày rồi.
Thương tâm quá! Không dám nhìn thằng bé... Yunho nhìn sang trái - một đống xương mãnh thú to lù lù Yoochun nhìn sang fải - một đống xương thuỷ quái to chềnh ềnh. Nhìn nhau, lạnh sống lưng…
Khi đã ăn tàm tạm xuôi cơn nấc do khóc khi nãy, thằng bé nhai từ tốn hơn và bắt đầu nói:
“ Em là Shim Changmin, mà người đời vẫn gọi là ác ma. Nhưng 2 hyung đừng sợ, thực ra em chẳng làm hại ai bao giờ, chỉ tại em đang tuổi ăn tuổi lớn mà xung quanh đây, 2 hyung thấy đấy, cây cỏ muông thú lớn chậm quá, em không đủ ăn thành ra cảnh tượng mới trở nên hoang tàn vậy, chẳng còn ai dám tới nữa. Thế 2 hyung là ai, đến đây có chuyện gì? Nghe thấy tiếng hét của em mà không hề hấn gì ắt không fải người tầm thường?”
“ Ta là Jung Yunho, vua miền non cao, hào khí ngất trời nhưng thầm thương trộm nhớ công chúa Kim Jaejoong xứ Đại Ngu. Nay đến mảnh đất này nhằm kiếm tìm voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao về dâng cho vua Kim Junsu xứ Đại Ngu, hòng xin cưới con gái người về làm vợ.”
“ Còn ta là Park Yoochun, vua miền biển cả, khí fách vô biên nhưng too thầm thương trộm nhớ vua… Ý, mà Yunho, hyung nói sai rồi, fải là mang voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao về đang cho vua Kim Junsu, hòng xin cưới ngài về làm vợ chứ”.
“ Ko fải, mà là cưới công chúa Kim Jaejoong, ngươi nghe nhầm rồi…”
“ Hyung nhầm thì có, chính tai em nghe thấy, cưới vua Kim Junsu mà…”
“ Ngươi hấp ta hấp tấp, chẳng nghe rõ đầu đuôi, cưới công chúa…”
“Junsu…”
“Jaejoong…”
“ JS…”
“ JJ…”
………
“ Hứ…”
“ Hứ…”
Giữa 2 con người lúc nãy còn hợp sức đánh yêu ma, giờ đây toé lửa, không ai chịu nhường ai. Bỗng, Yunho à lên 1 tiếng rõ to, rút trong túi ra cái Ipod mà rằng :
“ Quên mất, ta có bằng chứng đây này..” .
Khẽ bấm nút, từ cái Ipod fát ra cái tiếng khàn khàn dễ thương khiến trái tim ai đấy loạn nhịp :
“Vùng đất fía Nam, 20 năm nay bỗng âm khí dâng lên đầy trời, cỏ cây muông thú ko sao sống nổi, con người ko dám bén mảng tới. Nghe giang hồ đồn đại do có 1 con yêu ma đến cư ngụ nơi này, chưa ai từng thấy mặt bởi chỉ cần nghe tiếng hét của nó thôi thì dù đứng cách xa cả trăm dặm cũng ộc máu tai mà chết. Trong tay con yêu ma đó đang giữ voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ 1 đôi. Bây giờ 2 ngươi, if ai mang về trước thì… ta gả con gái cho”.
“ Thì ta gả con gái cho… thì ta gả con gái cho…gả con gái cho…” . Yoochun như người mất hồn, nhắc đi nhắc lại câu nói đó. Yunho cười đắc thắng.
Lúc này, Changmin mới ngẩng mặt lên, ợ 1 cái rõ to ( thế này có fải tự nhiên ko hả mẹ?), xoa xoa bụng mà rằng:
“ Hyung nào có cái nồi cơm hay thế, em ăn mãi mà cũng ko hết. Mà 2 hyung à, dù là JS hay JJ thì cũng ko đc đâu, mấy con thú đó là giống lai kinh tế, em mãi mới lai tạo đc, đẻ nhiều, tăng trọng nhanh, cho các hyung rồi sau này em biết lấy gì mà ăn?”.
Bật tay cái chóc 1 nhát, Yunho cười mà rằng :
‘Minmin à, em có thích cái nồi cơm đó ko? Nó vốn là của Thạch Sanh, anh họ hyung, hyung mới chôm về để fòng thân, mới dùng có 1 lần, vẫn còn tem bảo hành. Nếu em đồng ý cho hyung mấy con thú đó, thì hyung sẽ nhường nó lại cho em, chịu ko?”.
Mắt Changmin sáng rỡ lên, gật đầu cái rụp, nhanh nhẹn lùa đàn thú kưng ra cho Yunho, dặn dò vài câu rồi ôm nồi cơm ngồi ăn tiếp…
Kẻ vui sướng, người buồn so, thất thểu hành trang quay về…
………………………
Xa xa, dưới bầu trời Đại Ngu, 1 năm nay, đêm nào cũng vậy, trên đỉnh núi cao luôn có 1 giai nhân đứng, mắt xa xăm hướng về fương Nam.
Vào đêm chẵn, tiếng ai thở dài não nề “ Dê rừng à, đem thú quý về mau chàng nhé…”. Vào đêm lẻ, tiếng ai thổn thức nghuyện cầu : “ Thuỷ thần hỡi, đừng ham thú quý chàng ơi…”. Vào đêm chẳng chẵn cũng chẳng lẻ ( mà ngày nay người ta gọi là chủ nhật), hai giai nhân bắt gặp nhau, nhìn nhau, lắc đầu, mỗi người hướng một nơi với suy nghĩ tít tắp tự nơi fương trời nào. Duy chỉ có trăng, hoa, gió, cát là hạnh fúc, tha hồ mơn trớn người đẹp…
………………………..
Chap 4: Đoàn tụ.
Sau hơn năm trời xa cách, đất nước Đại Ngu lại vui mừng trở lại, các con bạc lại nô nức đổ về kinh thành tìm đến cửa đặt cược. Bốn người gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, ba kẻ hồ hởi, một kẻ u sầu…
Trước hôn lễ của vua rừng Yunho và công chúa Jaejoong, vua Junsu cho mở 1 yến tiệc trong vườn thượng uyển, và tất nhiên ko quên mời ác ma Shim Changmin.
Rượu vào như nước, cao lương ngập trời, Changmin ăn thoả thích mà ko biết đến cái nhìn ai oán của khách mời bởi đồ ăn dọn ra đến đâu, Min ngốn sạch sẽ đến đấy, ko để lại cho ai 1 miếng nào.
Để giảm bớt sự hằn học trong đám thực khách đó, vua JS kể lại câu chuyện đêm thần tiên của mình, dẫn tất cả ra góc vườn năm xưa, chỉ vào dấu chân lạ. Ai cũng ồ à ngạc nhiên. Dấu chân to lạ thường, nhìn kỹ lại ko giống dấu chân người, có nét gì đó hao hao dấu chân chuột. Duy chỉ có 1 kẻ không lấy j làm ngạc nhiên lắm, lặng lẽ tiến lên, cởi bỏ giày và ướm lên thử, vừa in. Bồi hồi nhìn lên, mắt chạm mắt, JS mấp máy “ Yoochun, là chàng sao…”
…………………
Và câu chuyện tiếp theo như thế nào thì chắc các bạn cũng đoán ra. Sau đó 1 tuần, 2 đám cưới ra cùng lúc, niềm vui nhân tư, và họ sống hạnh fúc đến đầu bạc răng long bên nhau.
Extra:
Câu truyện này người xưa kể lại thế, ko biết đúng hay ko, chỉ biết rằng:
Chòm sao năm xưa khi vua Yoochun dạo chơi rơi xuống vườn thượng uyển of vua Junsu đc đặt tên là Cassiopeia.
Sân rồng – nơi diễn ra cuộc tỷ thí giữa vua Yunho và vua Yoochun do máu chảy thành dòng đã nhuốm đỏ 1 con sông gần đấy, ngày nay sông đó có tên là sông Hồng.
Những hòn đá bắn văng tung toé do tiếng hét của ác ma Shim Changmin vô tình tạo thành 1 cái vịnh nhỏ với khung cảnh thần tiên có tên là Vịnh Hạ Long - một di sản của thế giới.
Đỉnh núi nơi giai nhân đêm nào cũng đứng do trăng, gió , cát và khí trời tích tụ lại tạo thành bức tượng người thiếu nữ đc đặt tên Nàng Kim Thị.
Còn dấu chân ấy, nơi bắt đầu câu truyện, được giang hồ đồn rằng, sau khi vua Junsu cưới vua Yoochun, vì ko muốn ai mang thai giống như mình với Yoochun nữa, nên đã sai người lấp đất lên, ngày nay tạo thành 1 dải đất xinh đẹp có tên là Korea – có nghĩ là “ step love”.
Câu truyện đến đây là kết thúc.
The end.
====================
Thực sự mà nói,câu truyện này người xưa kể lại như thế, tác giả too chỉ biết truyền lại như vậy, nhưng wa nghiên kứu tìm hiểu, tham khảo ý kiến of các vị dzáo sư đầu ngành về y học,giải phẫu học, nhân chủng học, sinh sản học, logic học và vô số liên thiên học nữa, xin tổng kết với các reader 3 giả thiết về sự mang thai of hoàng đế Junsu như sau:
Giai đoạn thụ tinh và mang thai:
Đúng theo kiểu thụ tinh ngoài của loài cá, sau khi vua Yoochun để lại “ di vật” của mình tại góc vườn thượng uyển, định mệnh đã mang vua Junsu tới đó và vô tình thụ thai với Yoochun (ack, đừng hỏi thụ thai như thế nào nữa nhé, t/g hok tìm hỉu típ nữa đâu =.=). “Di vật” của Yoochun thẩm thấu wa da của Junsu, theo các mao động tĩnh mạch đổ vào tĩnh mạk gan chân, đi vào tĩnh mạk chày sau và tĩnh mạch chày trước, vào tĩnh mạch khoeo chân trong tam giác trám khoeo, lên tĩnh mạk đùi, vào các tĩnh mạk chậu chung, wa tĩnh mạch chủ dưới về tim… (@_@ đến đêy thấy hoa mắt quá…).
Nói chung là từ tim theo động mạch chủ xuống tới động mạch trực tràng (đoạn cuối của ruột già, nơi chứa giai đoạn cuối của thức ăn í pà kon à @~@) ) , “ di vật” kết hợp với máu của Junsu hình thành 1 cái bao nằm giữa trực tràng và bàng quang, bên trong có chứa các dịk sinh học được gọi là nước ối, ở giữa là một bào thai fát triển như mọi bào thai bình thường khác…
Giai đoạn chuẩn bị đẻ:
Giả thiết 1:
Khoảng tháng thứ 8, bào thai dần di chuyển theo đường bạk huyết lên … nách, các hạch nách sưng to lên, đủ 9 tháng 10 ngày vỡ ra, và … Công chúa Jạejoong ra đời.
Giả thiết 2:
Bào thai công chúa Jaejoong đc kết nối với cơ thể vua Junsu qua 1 hệ thống dày đặc động tĩnh mạch, các động tĩnh mạch này đến tháng cuối chạy ra bám xung quanh rốn nhà vua, rốn nhà vua lồi dần ra, đến cuối cùng thì đủ chỗ cho công chúa chui ra.
Giả thiết 3:
Hơ hơ, giả thiết này hơi mất vệ sinh, đó là cái thai trong quá trình fát triển dần chui hẳn vào trực tràng, đử 9 tháng 10 ngày nhà vua … ị ra công chúa.
Cả 3 giả thiết trên chỉ thấy trong sách cấm ghi chép lại, ko có trong các truyện kể thông thường, giang hồ có đồn thổi rằng do trong giai đoạn đếy nhìn nhà vua rất xấu (đến bây giờ hậu duệ của Junsu mông cũng vẫn còn rất to ^-^ ), để ko làm mất hình tượng đã cấm ghi chép rộng rãi, chỉ để vài cuốn cho y học nghiên cứu tiếp. Thế nhưng too ko biết đc cái nào là đúng, cái nào là sai… Chỉ biết ngày nay, khi đứa trẻ hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, ai sinh ra con?
- Bố mày …
- Bố ơi, bố sinh ra con bằng cách nào?
Các ông bố âu yếm đứa con mà rằng : “ Bằng nách…” hoặc “ Bằng bụng…” hoặc kinh dị hơn “Ị ra con…”
Và từ đó những đứa trẻ ngây thơ vẫn tin rằng bố đẻ ra mình từ một trong các con đường trên…
Thax 4 read! | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [shotfic] Sơn tinh_Thủy tinh | |
| |
| | | | [shotfic] Sơn tinh_Thủy tinh | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |