DONGJUVN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

DONGJUVN

DONGBANG SUJU
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 one short Bướm đỏ của tôi ( HanChul)

Go down 
Tác giảThông điệp
hikari_mew
Member
Member



Tổng số bài gửi : 1
Join date : 02/02/2010

one short Bướm đỏ của tôi ( HanChul) Empty
Bài gửiTiêu đề: one short Bướm đỏ của tôi ( HanChul)   one short Bướm đỏ của tôi ( HanChul) I_icon_minitimeWed May 26, 2010 11:29 am

BƯỚM ĐỎ CỦA TÔI



Au : Hikari_mew
Disclaire : Không ai trong cái fic này thuộc về tui hết á; họ thuộc về nhau.
Pair : HanChul
Ratting : T
Thể loại : August; Sad ending

Thực sự nó là một phần nhỏ của một fic dài mà tôi không thể hoàn thiện.





Fic này viết tặng cho fic " Red butterfly " đứa con đáng thương bị bỏ rơi của mẹ.


mẹ xin lỗi vì đã mang con đến vơi thế giới này nhưng lại không thể hoàn thành con. Mẹ không đủ trưởng thành; không đủ vốn sống để là con hoàn thiện và với văn phong của mẹ; mẹ sợ mình sẽ biến con thành một thứ bi hài hổ lốn.

Couple chính của short fic này là HanCHul với sự góp mặt của Mèo hung Yun Ho.

Tặng luôn cho Han và Chul; hai người tôi rất quý trọng nhưng cũng đang chịu đau khổ như Yun và Jae của tôi






- Cậu không nghĩ nếu thêm một chút màu đỏ vào góc kia sẽ đẹp hơn sao????____Giọng nói con trai lạ lẫm vang lên một cách đột ngột khiến cho tôi giật mình.



Hoảng hốt quay lại đề phòng; đập vào mắt tôi là gương mặt phụng phịu có vẻ không vừa lòng. Có lẽ cái giật nảy mình đầy khoa trương của tôi khiến người đó phật ý. Biết làm sao được; tôi cứ tưởng ở đây không có ai.



- Xin lỗi.___Tôi lí nhí rồi quay lại với bức vẽ của mình.



- Cậu có lỗi gì đâu.___Người đó đáp lại đầy thắc mắc nhưng rồi cũng im lặng không làm phiền tôi nữa.



Nhưng sự hiện diện của cậu trai lạ vô tình lại làm tôi phân tâm; trong vô thức tôi không thể ngăn mình cứ mãi liếc mắt về phía đôi vai gầy mỏng manh; gương mặt thanh tú và mái tóc đỏ rực màu lửa. Trên đời; sao lại có người con trai đẹp đến vậy.



Nhìn lại bức tranh của mình một lúc; tôi đánh bạo hắng giọng gọi người bên cạnh



- Này!!!! Cậu gì ơi!!!




-Hửm????____ Người đó ngay lập tức quay lại; nghiêng đầu nhìn tôi đầy thắc mắc.




- Cậu......Tôi rụt rè chìa ra trước mặt tóc đỏ cây bút vẽ của mình.........định thêm màu đỏ vào chỗ nào???




- Cho tôi vẽ thật á????____Nụ cười của tóc đỏ sáng bừng; cậu không chần chừ mà chộp ngay lấy cây bút vẽ rồi xích lại gần tôi.____- Chỗ này này...........Chỉ trong chốc lát; góc trái bức tranh đã hiện ra một con bướm đỏ; cậu trai có vẽ cũng am hiểu về mỹ thuật.





Nhìn lại tác phẩm đã qua chỉnh sửa; tôi buộc phải công nhận nó trở nên có thần và hài hòa đến kì lạ; con bướm đỏ trở thành một điểm nhấn rạo rực lan truyền sức sống cho toàn bộ bức tranh.




- Đẹp quá; cậu có học mỹ thuật sao???____Tôi reo lên trầm trồ.




-Không.___Tóc đỏ cười tít cả mắt; cái mũi nhỏ xinh đẹp còn có phần hỉnh lên.____- Tôi chỉ nghĩ là nó hợp vả lại tôi thích màu đỏ.




Câu trả lời thành thực hơi có phần ngây thơ làm tôi cảm thấy bất ngờ; nếu quả thật như vậy thì cảm quan mỹ thuật của người này hoàn toàn không tầm thường đâu.



- Cậu hay đến đây vẽ lắm hả????____ Tóc đỏ đột ngột bắt chuyện trong khi nhìn tôi với ánh mắt hết sức dò xét.




- Không; tôi chỉ mới đến đây lần đầu.____Quả thật tôi chỉ mới phát hiện ra khu đất trống vắng vẻ đằng sau trường này ngày hôm qua.




- Hèn gì....Tiếng thở phào của tóc đỏ được nén lại.....tôi hay đến đây lắm nhưng bây giờ mới trông thấy cậu. Tôi còn tưởng chỉ mình tôi biết chổ này.____Tóc đỏ nghiêng đầu đăm chiêu.




Vẻ boăn khoăn của tóc đỏ khiến tôi thấy có lỗi ghê gớm; tôi vốn chỉ định tìm một chỗ yên tỉnh để vẽ; không bao giờ nghĩ mình sẽ làm phiền người khác.




- Xin lỗi tôi làm phiền cậu mất rồi. Lần sau tôi sẽ tìm chỗ khác.___Tôi bối rối đứng dậy; thu dọn nhanh mấy vật dụng để vẽ.




- Không ; không!! Có ai đuổi cậu đâu.____Tóc đỏ rối rít níu tôi lại.____- Chỗ này cũng không phải là của riêng tôi; tôi chỉ dừng chân lại đây để chờ đợi thôi mà. Cậu cứ việc đến; ngồi xem cậu vẽ sẽ làm cho thời gian chờ đợi của tôi đỡ nhàm chán hơn đó.



Lời phân trần đầy thành tâm của tóc đỏ khiến tôi ngớ cả người; bất giác không kiềm được mình mà buột miệng hỏi.



- Cậu đợi gì vậy???



Tóc đỏ ngẩn ra nhìn tôi một hồi rồi mỉm cười bí ẩn.



- Tôi đợi...........một bí mật.




Câu trả lời vốn dĩ không làm thỏa mãn được ai nhưng tự hiểu mình cũng đã đủ vô duyên rồi nên tôi đành im lặng; ngồi xuống tiếp tục lôi giấy bút ra vẽ. Tóc đỏ lặng lẽ ngồi bên cạnh vẫn vơ đùa nghịch với mấy mẩu chì gãy.




Độ hơn một tiếng sau thì chuông trường reo vang; tiếng chuông không phải báo hiệu giờ tan học mà là chuông báo hiệu hết giờ sinh hoạt ngoại khóa; các học sinh phải rời trường. Tóc đỏ ngay lập tức đứng phắt dậy; vẻ mặt rạng rỡ vui tươi; xoay đầu lại nói nhanh với tôi.




- Tôi đi đón bí mật của mình đây.




Nói rồi cậu trai lanh lẹ không ngần ngại mà phóng thẳng từ bục cao mà chúng tôi đang ngồi bay xuống đất; mái tóc đỏ phấp phới trong nắng chiều rực rỡ; huy hoàng như một chú bướm đỏ kiêu sa. Nhiều năm sau trong những buổi chiều tà; tôi vẫn nhớ như in cái hình ảnh đó.




Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ; mấy ngày sau lần gặp gỡ đó tôi nhìn thấy tóc đỏ thường xuyên hơn; hóa ra cậu học chung khóa với tôi và là một nhân vật nổi bật của trường.




Kim Hee Chul; cái tên mà hầu như ai trong trường cũng biết đến ngoại trừ con bé lơ ngơ chỉ biết có hội họa như tôi. Tên cậu rất đẹp nhưng tôi vẫn thích gọi cậu là "Bướm đỏ" hơn.




"Bướm đỏ" rất hoạt bát; vui vẻ và có rất nhiều bạn bè. Tôi thường thấy cậu được vây quây bởi cả đám trai gái; lúc nào cũng nói cười rộn rã. Hầu như mọi người ai cũng đều yêu quý cậu.




Tôi có thể hiểu được nguyên nhân của sự nổi tiếng đó; " Bướm đỏ" rất xinh đẹp; cho dù cậu là một chàng trai; vẻ ngoài nổi bật; tính cách hài hước; tự tin; bạo dạn lại rất hòa đồng; ngay cả một con bé chỉ quen biết sơ sơ như tôi đây mà cậu cũng luôn lớn tiếng chào hỏi mỗi lần nhìn thấy.




Đôi khi tôi tự mãn; có lẽ chỉ có mình tôi mới nhìn thấy được bộ dạng lúc cô đơn của cậu; chỉ có tôi mới biết cậu luôn một mình đến một nơi" bí mật"; lặng lẽ chờ đợi một "bí mật". Chính cái sự tự mãn trẻ con đó khiến cho tôi tin rằng mình có cái quyền để ý đến " bí mật" của cậu. Vậy nên tôi luôn quan sát "Bướm đỏ"; âm thầm tìm hiểu cái bí mật kia là gì.




" Bướm đỏ" có một người bạn là " Mèo Hung "; tôi biết tên cậu trai này là Yun Ho nhưng tôi lại muốn gọi cậu là "Mèo hung". Bởi khi nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên tôi nhớ ngay đến con mèo hoang hung dữ mình vẫn thường nhìn thấy ở một ngôi chùa gần nhà.




" Mèo hung" hầu như trái ngược hoàn toàn với bướm đỏ ; cậu ta thua " Bướm đỏ " những hai tuổi nhưng rất cao ngạo; lạnh lùng; thường gọi thẳng tên " Bướm Đỏ" chứ hiếm khi nào chịu gọi là " hyung". Nhưng " Mèo hung" cũng rất điển trai và được lũ con gái ngưỡng mộ bởi chính sự lạnh lùng của mình.




Đã có một thời gian dài tôi nghĩ; " Mèo hung" chính là "bí mật " của " Bướm đỏ". Hai người thường đi với nhau; " Mèo hung" hầu như chỉ tỏ ra thân thiện với mình " Bướm đỏ" mà thôi. Chẳng ai ngoài " Bướm đỏ" có thể xoa đầu " Mèo hung" ; chẳng ai ngoài " Bướm đỏ" có thể trêu chọc " mèo Hung" ma sau đó có thể yên lành; và cũng chẳng ai ngoài " Bướm đỏ" có thể nhe nhởn cười trước ánh mắt lạnh như băng của " Mèo hung".




" Mèo hung " là thành viên chủ chốt của CLB bóng rổ; điều này càng làm tôi tin chắc hơn vào nhận định của mình .Đội bóng rổ thường ở lại tập rất muộn;" Bướm đỏ" phải ở lại đợi " Mèo hung" và sau đó cả hai sẽ cúng hẹn hò.




Tâm hồn mơ mộng ngốc nghếch ; tôi thậm chí còn vẽ hẳn một truyện tranh về họ;" Bướm đỏ" hiền lành của tôi đã cảm hóa " Mèo hung " lạnh lùng.




Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán; không phải là sự thật; tôi nào có cái tài định đoạt số mệnh người khác.




Một buổi chiều kì lạ; tôi nghe tin một cô bạn cùng lớp sẽ mạnh dạn đi tỏ tình với " Mèo hung". Bọn con gái trong lớp cứ náo loạn cả lên; đứa thì ủng hộ; đứa dèm pha ganh tị. Tôi điềm tỉnh; tin rằng cô bạn kia sẽ thất bại nhưng vẫn tò mò không hiểu phản ứng của " Bướm đỏ" và "Mèo Hung" sẽ ra sao????




Tôi quả thật đã mò ra đến tận nơi mà cô bạn mình tỏ tình với " Mèo hung"; không ngoài dự đoán của tôi; " Mèo Hung" đã lạnh lùng từ chối; thậm chí cậu còn lôi " Bướm đỏ " theo rồi dõng dạc tuyên bố trước mặt kẻ tỏ tình dại dột.




- Tôi và Hee Chul là một cặp.




Lúc đó tôi rất mừng cho " Bướm đỏ"; " bí mật " của " Bướm đỏ" quả nhiên là một người rất tuyệt.




Nhưng vẫn có những điều không ngờ; ngay khi kẻ tỏ tình tội nghiệp vừa khóc tức tưởi vừ bỏ chạy thì "
Bướm đỏ" đã đẩy " Mèo Hung " ra; la rầy một cách nghiêm khắc.





- Làm con gái người ta khóc rồi kìa; cậu còn định bắt tôi làm kẻ xấu đến bao giờ?????




- Hyung không giúp thì tôi đi tìm người khác; chứ yêu đương thì tôi không ham.____ " Mèo hung " chẳng e dè gì mà trả lời một cách đốp chát.




"Bướm đỏ " cau mày tức giận; vung tay đập lên đầu " Mèo hung" một cái thật mạnh.



- Đồ vô lương tâm; cậu đi tìm coi; đỏ con mắt cũng không có ai thèm giúp cái đồ lãnh cảm nhà cậu ngoài tôi đâu. Phũ; phàng; trơ tráo; may mà Hannie của tôi không giống như cậu. Hannie của tôi đối với ai cũng rất dịu dàng.____Nói đến đây thì vẻ mặt " Bướm đỏ" dịu lại; nụ cười hiền hòa hạnh phúc.




- Cười như kẻ ngốc vậy.___ " Mèo hung" khinh khỉnh dội thẳng gáo nước lạnh vào mặt bạn.___- Yêu đương kiểu đó thì có gì hay; lúc nào cũng cứ giấu giấu diếm diếm. Mệt mỏi chết được. Tên ngốc đó thì có gì hay vừa vô dụng; vừa hèn nhát......




- Jung Yun Ho!!!!____" Bướm đỏ" gầm lên; vẻ mặt đầy giận dữ.____- Kẻ không biết yêu ; không tin vào tình yêu như cậu thì hiểu cái gì chứ???? Hannie không vô dụng; Hannie không hèn nhát; chỉ là tình cảnh bắt buộc phải giữ bí mật thôi. Bên anh ấy tôi hạnh phúc; ngoài Hannie tôi không cần ai cả.____Gào đến hụt hơi rồi im lặng; vẻ mặt " Bướm đỏ" thoáng buồn bã; tư lự; lạ lẫm đến đáng sợ.




" Mèo hung" thoáng nhăn mặt trước biểu hiện của bạn; rồi nhẹ giọng cố đấu dịu.




- Hiểu rồi!! Tôi sẽ không mắng anh ta nữa. Nhưng nếu Hannie đó mà làm anh khóc tôi nhất định sẽ cho anh ta biết tay.




- Cậu định làm gì Hannie?? Có tin tôi vặt cổ cạu không???___" Bướm đỏ " lấy lại vẻ tinh nhanh hằng ngày; lớn giọng hạnh họe " Mèo hung" nắm tay nhỏ hươ loạn xạ khiến " Mèo hung" cười nắc nẻ.




- Sợ quá cơ; chưa gì đã bênh chồng chằm chặp.____ " Mèo Hung" chòng ghẹo.




Ánh mắt " Bướm đỏ" dịu lại; cậu đưa mắt nhìn xa xăm vào một nơi bất định.




- Yên tâm; dù thế nào tôi cũng sẽ hạnh phúc mà.




" Mèo hung" thôi cười; khẽ thở dài rồi quàng tay ôm lấy vai bạn kéo đi.


Bí mật của " Bướm đỏ" không phải "Mèo Hung "; điều này càng khiến tôi tò mò về " bí mật".



" Bướm đỏ " có quá nhiều bạn; cậu thân thiết với nhiều người và điều này khiến tôi rối trí; ngoài " Mèo hung" tôi không biết ai có thể thu hút sự chú ý của cậu nhiều đến vậy.



Hơi nực cười khi tôi dõi theo cậu nhiều như thể một stalker vậy; lũ bạn trong lớp có đứa còn nghi ngờ tôi si mê cậu. Quả thật chẳng thể biện minh gì khi sự quan tâm tôi dành cho cậu nhiều còn hơn cả sự say mê.




Thường gặp " Bướm đỏ" sau những buổi học; trao đổi những mẫu chuyện bâng quơ và dõi theo cậu hằng ngày; tôi thân thiết với " Bướm đỏ" lúc nào không hay.




Đằng sau con người lúc nào cũng vui vẻ cười đùa đó; tôi nhìn thấy một bản thể khác; một " Bướm đỏ" sâu sắc' khao khát yêu thương mang trong mình sức sống mảnh liệt luôn bừng bừng như ngọn lửa.



" Bướm đỏ" có một tuổi thơ không êm đềm; bố mẹ cậu tan vỡ từ lúc " Bướm đỏ" chỉ mới là một " con ấu trùng" . Chính cậu đã ví von mình như vậy; " con ấu trùng bị vất chỏng chơ; xô đẩy qua lại; không ai chịu quan tâm ; chính nó đã tự thân vận động để tự trưởng thành và mạnh mẽ như bây giờ.




"Bướm đỏ" luôn ngưỡng mộ những gia đình hạnh phúc; cậu bảo mình nhất định sẽ có một gia đình như vậy; sinh thật nhiều con; sống cũng người cậu yêu đến trọn đời và bảo vệ " ấu trùng con" của cậu lớn lên khỏe mạnh và an toàn.




Nhìn ánh mắt lấp lánh của " Bướm đỏ" tôi luôn thấy khâm phục; nhưng đôi khi lại sợ hãi. Tôi lo; có một ngày " Bướm đỏ" của tôi quá mãi mê lao theo ánh sáng của hạnh phúc mà để cho bản thân mình bị thiêu cháy.
Ý nghĩ vẽ " Bướm đỏ" chợt nảy ra trong đầu tôi; cho dù chỉ là một bức tranh tôi cũng muốn được lưu lại vẻ rạng rỡ của " Bướm đỏ " vào lúc này.




Quan sát " Bướm đỏ" nhiều ngày liền cho bức phác thảo; tôi chợt nhận ra bên " Bướm đỏ" còn có " Bơ Vơ".
" Bơ Vơ" thật bất kính khi tôi gọi thầy giáo của mình như vậy; nhưng ánh mắt buồn bã ; lạc lõng và cái vẻ lãng tử mang mác buồn của thầy thực sự khiến tôi muốn gọi như vậy; cứ như.........một đứa trẻ quên mất đường về vậy. " Bơ Vơ" tên Han Kyung; thầy là thầy giáo dạy nhạc của chúng tôi và còn là con trai hiệu trưởng.




Tôi có nghe phong thanh thầy đã từng muốn trở thành một vũ công nhưng bị cha mẹ mình ép trở thành giáo viên để thừa kế ngôi trường này. Có lẽ điều đó khiến cho " Bơ vơ" cảm thấy bất mãn và mất phương hướng như vậy chăng.




Tôi thường thấy" Bướm đỏ" hồ hởi níu lấy tay thầy ôm và quàng rất tự nhiên mỗi khi họ gặp mặt; cho dù " Bơ vơ" có nhăn nhó rồi nhẹ giọng bảo



- Em buông ra đi; kì cục lắm.




Chính những lúc như vậy tôi lại thấy ánh mắt của " Bơ Vơ" hết lạc lõng và từ đáy mắt của cả hai; tôi thấy một thứ ánh sáng tuyệt đẹp.



" Mèo Hung" những lúc ấy thường đứng một bên giả vờ dè bĩu nhưng lúc nào cũng mỉm cười và không bao giờ xen vào giữa hai người họ.



Ai cũng nghĩ " Bơ vơ" là một thấy giáo đáng mến và đang đùa nghịch với học trò.




Có một thời gian tôi thường thấy "Bướm đỏ" tập nấu ăn; chỉ độc một món là cơm chiên Bắc Kinh. Những lúc như thế; tôi thường thấy "Mèo Hung" bị lôi ra làm vật thử nghiệm; cậu ta lúc nào cũng né tránh; nhất định không chịu ăn; la bãi hãi cứ như thể bị ép ăn thuốc độc vậy. Cảnh tượng quả rất nực cười; nhưng tôi thông cảm được cho" Mèo hung" bởi chính tôi cũng đã được mời ăn thử.





Cái chính là......ít lâu sau đó; khi được giao lên phòng giáo viên lấy tài liệu; tôi thấy một hộp cơm chiên Bắc Kinh trông rất ngon mắt được đặt trên bàn thầy " Bơ vơ"




Lúc đó tôi đã ngờ ngợ được" Bí mật" của Bướm đỏ là gì; và cũng đã ngờ ngợ được nỗi lo lắng của chính bản thân mình.







- Cô bé dễ thương ah??? sao em cứ lủi thủi vẽ một mình vậy??? Không chán sao??? Đi chơi với bọn anh đi!!!____Thật nực cười khi tôi bị bọn đầu bò đầu bứu trong trường trêu ghẹo.




Có trách thì trách tôi cứ thích chui vào những chỗ vắng và có quá ít bạn thôi; bây giờ gặp chuyên thật sự là chẳng biết kêu ai.




Đang lúc lúng túng cố gắng tìm đường thoát thì tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.




- Yah!!! Lũ khốn này; ban ngày ban mặt mà trêu ghẹo con gái nhà lành vậy sao???




Là " Bướm đỏ"; cậu ta đứng chống nạnh một cách ngạo nghễ; cố lấy cái giọng chanh chua nhất mà hét vào mặt lũ con trai hung tợn.




Tên đầu xỏ có vẻ mặt ghê tởm nhất nhổ một bãi nước bọt khinh bỉ; cất giọng coi thường.



- Vậy thì sao??? mày không hồn thì đừng có can thiệp vào chuyện của bọn tao!!!




- Tao cứ thích xen vào đấy; sao nào????___ " Bướm đỏ" xưng xỉa cãi.____- Cô ấy là bạn tao.





Cảm động đến phát khóc nhưng quả thật tôi lo cho " Bướm đỏ" nhiều hơn. Cậu vốn đâu có cao to; bây giờ lại không có cả " Mèo Hung" bên cạnh.





Lướt nhìn qua cái thân thể mảnh khảnh của " Bướm đỏ" ; tên đầu xỏ cười khẩy.



- Ah !!! Thằng này khoái chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân hả??? Vậy thì để anh đây chơi với mày.___Nói rồi hắn sấn sổ đi tới khiến tôi kinh hãi đưa tay lên bịt mắt.




- Này mấy cậu kia!!! Ở trong trường mà gây sự đánh nhau à!!! Muốn kỷ luật hết cả lũ phải không????____Một giọng nói khác xen vào; tôi mừng cứ như bắt được vàng vậy




Là " Bơ Vơ"; thầy đi lại từ phía khu đất bí mật của tôi và" Bướm đỏ" vẻ mặt nghiêm nghị đầy bá khí; tôi lần đầu thừa nhận; thầy quả rất đàn ông và đẹp trai.




Lũ côn đồ nhát cáy vừa nhìn thấy " Bơ vơ" thì xanh mặt lẩm bẩm vài câu chửi thề rồi bỏ chạy. Tôi và " Bướm đỏ cũng lúc buông tiếng thở phào.




- Hannie!!!___ " Bướm đỏ" ngay lập tức lấy lại vẻ tươi tắn; bám lấy tay " Bơ vơ" nũng nịu.___-Không định kỷ luật cả Chullie chứ hả????




" Bơ vơ" vô cùng bối rối; thầy liếc nhanh qua tôi rồi cố gắng giằng tay " Bướm đỏ " ra vẻ lo lắng xen lẫn ngượng nghịu.




" Bướm đỏ " nào phải tay vừa; cậu cứ bám thật chặt; khúc khích cười thích thú rồi nói với " Bơ Vơ"




- Anh an tâm đi.




Lời nói của " Bướm đỏ" khiến cả tôi và " Bơ vơ" ngạc nhiên; tôi đành đánh liều hỏi một lần để giải tỏa thắc mắc của mình.




- " Bí mật" mà cậu luôn chờ đợi là....... Xém tí nữa là tôi bật luôn cái tên " Bơ vơ " ra khỏi miệng mình rồi.
" Bướm đỏ" mỉm cười rạng rỡ rồi gật đầu xong xoay qua nói vơi " Bơ vơ"




- Còn đây là cô bạn họa sỹ mà em định giới thiệu với anh.




" Bơ vơ" nghe giới thiệu xong liền lật đật chào tôi; quả thật trong giây phút đó tôi thấy mình là người quan trọng nhất quả đất.




Tôi bây giờ có thể lớn tiếng khẳng định; tôi không yêu " Bướm đỏ" nhưng cậu là một người rất quan trọng đối với tôi; luôn cầu mong cho cậu hạnh phúc.




Tiếc rằng............tôi là đứa nhạy cảm với những điều tồi tệ nhiều hơn là................... những điều tốt lành................




"Bướm đỏ".............." Bơ vơ"...........lẻ ra..........tôi không nên đặt cho họ những cái tên như vậy................





" Bí mật"...............cũng không nên gọi là " bí mật"............Bởi có ngày nó sẽ vở lỡ..........chỉ là nó vỡ lỡ sớm hơn tôi tưởng............





"Bơ vơ" bị ép đi xem mắt cưới vợ; " Bướm đỏ" cười như kẻ ngốc; " Mèo hung" nổi điên phá buổi xem mắt tanh bành; tôi là kẻ vô dụng không thể cứu vãn bất cứ thứ gì.................




" Bướm đỏ" mang thai...........bị đuổi học.........." Bơ vơ"...............bị bắt nhốt ở nhà............"Mèo hung" bị
đình chỉ học một tuần..........Tôi.......vô dụng..........




" Bướm đỏ"..........bị ép phá thai.........."Mèo hung" ...........làm loạn ở nhà hiệu trưởng.........."Bơ Vơ"...........trốn nhà đi gặp " Bướm đỏ"..........Tôi...........nhốt mình trong phòng.




" Bơ Vơ" ...........gặp tai nạn..........." Mèo hung "............ bị đuổi học; bị cảnh sát bắt........." Bướm đỏ".........thôi không cười cũng chẳng khóc............Tôi...........chỉ biết vẽ.





Ngày tôi hoàn thành xong bức tranh của mình cũng là ngày " Bướm đỏ" bỏ đi; " Mèo Hung " đã ra tiễn nhưng không nói cho tôi biết địa điểm.




Tôi là con ngốc; tôi chỉ biết lao đi kiếm tìm trong vô vọng rồi sau đó quay trở về nơi tôi găp " Bướm đỏ" lần đầu tiên.




Ở đó tôi gặp cả" Bơ vơ" ; ở đó tôi gặp cả " Mèo hung".




Sau khi đấm cho " Bơ vơ " một đấm; " Mèo hung" bước về phía tôi; lặng lẽ ngắm bức tranh tôi ôm trong tay rồi bước đi không nói không rằng.



Tôi đi lại chỗ " Bơ vơ" đặt bức tranh trước mặt thầy rồi lặng thinh đứng nhìn.



" Bơ vơ" ngước nhìn tôi; đôi mắt tối thẫm; vô hồn và lạc lõng đến đáng sợ; thấy khóc; khóc chảng ra tiếng mà chỉ để những hạt lệ cay đắng lăn dài. Thầy chầm chậm ôm lấy bức tranh mà ngắm nhìn đắm đuối rồi hôn lên mảng màu đỏ thắm; nụ hôn đau đớn.




Tôi đã vẽ " Bướm đỏ" ;bức tranh đẹp nhất mà tôi thề mình sẽ chẳng vẽ lại được thêm một lần nào nữa.



Câu chuyện kết thúc tai đây; khiến tôi một con bé luôn sống trong rối loạn như tôi bắt đầu mất hẳn niềm tin vào tình yêu; cho đến tận........................20 năm sau.




Tôi gặp lại " Bơ vơ" và "Mèo Hung"; họ đã trở thành những người đàn ông thành đạt và thay đổi ít nhiều. Cả hai đến dự triển lãm tranh của tôi và mang theo một người bạn nhỏ; " Bướm trắng"; cậu bé tên là Kim Jae Joong; đẹp một cách đáng kinh ngạc.




"Bướm trắng" thừa hưởng vẻ đẹp của " Bướm đỏ" nhưng có nét dịu dàng và bình ổn hơn; đôi mắt trong vắt ngây thơ là điểm khác biệt lớn nhất. "Bướm trắng" chắc chắn đã từng là một " ấu trùng con" được bảo vệ rất tốt.




" Bướm trắng" đáng yêu gọi tôi là dì và tặng tôi một tấm ảnh mà cậu bé chụp chung với ' Bướm đỏ"; hai mẹ con đều rất xinh đẹp và nụ cười của " Bướm đỏ".......................rạng rỡ hơn hết thảy.

The End

Chỉ muốn hỏi reader; có tin rằng " Bướm đỏ" đã hạnh phúc khoog?????????
Về Đầu Trang Go down
 
one short Bướm đỏ của tôi ( HanChul)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DONGJUVN :: Midnight fantasy :: Fan fic :: In my heart-
Chuyển đến